Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

Đâu mới là hạnh phúc đích thực

Khi hạnh phúc thì ai cũng như nhau, nhưng mỗi người lại tìm thấy một cách khác nhau để có được hạnh phúc và hạnh phúc của người này không phải hạnh phúc của người khác…
Hạnh phúc của người này không phải là hạnh phúc của người khác
Một buổi sáng nọ, HP cảm thấy cô đơn, nó mở cửa sổ nhìn ra bầu trời, chẳng có ai để trò chuyện.
- Chào chị gió! Haiz,… tự do như chị thật là thích, được ngao du khắp nơi!
- Chào HP! Còn em, có gì vui sướng hơn là người mang hạnh phúc đến cho mọi nhà, vậy sao mặt lại nhăn nhó thế kia? Có chuyện ấm ức hay sao?
- E đang cô đơn đây! Mọi người trong ngôi nhà này ko cần đến em nữa
- Sao thế?
- E ko biết, em cảm thấy ngạt thở! Tưởng chừng đang tồn tại trong một ngôi nhà hoang ấy - họ chỉ biết sống cho bản thân… Sáng nay em chợt nghĩ, hằng ngày, mình gửi đi bao nhiêu niềm hạnh phúc cho mọi người trên thế gian, nhưng đổi lại, ai đã đem hạnh phúc đến cho em, ai sẽ là người mang hạnh phúc đến bên em đây! Em cô đơn quá… hu…u…u…
- … Vui chưa kìa! HP của chúng ta biết khóc cơ đấy ! Này nhé: Em hãy nhìn xem, phía cuối trời xa kìa, có một Ngôi nhà nhỏ giữa thảo nguyên mênh mông. Loài người dựng nó lên, một mình đơn độc đứng canh đất trời, bốn mùa chẳng hề nhúc nhích, thế mà nó có bao giờ ca thán gì đâu?
- Ơ. Chẳng phải mỗi khi bình minh lên, ngôi nhà nhỏ sẽ vô cùng ấm áp dưới sự che chở của tia nắng ban mai, rồi bốn mùa Xuân - Hạ - Thu - Đông, hoa trái, muông thú đủ các loài xung quanh… còn gì mà phải ca, phải thán cơ chứ. Chỉ có em mới là người đáng thương thôi!
Chị gió mỉn cười:
- Ôi em ngốc của tôi ơi, thử nghĩ mà xem, khi những tia nắng nhạt dần, giữa bốn bề hoang vắng, ngôi nhà lẻ loi trong bóng đêm… lẽ nào nó không cảm thấy nhỏ bé và cô đơn trong những đêm giông bão?
Lại đây, chị sẽ kể cho em nghe câu chuyện về một ngôi nhà nhỏ giữa thảo nguyên bao la đầy nắng và gió, đầy tình yêu và hạnh phúc:
Trên thảo nguyên mênh mông kia, có một căn nhà nhỏ đã nằm ở đó từ lâu, lâu lắm rồi, không ai biết được khoảng thời gian mà nó xuất hiện là bao giờ nữa… Điều duy nhất người ta biết được là câu chuyện về nguồn gốc của căn nhà mà người ta truyền, kể cho nhau nghe mãi tới tận bây giờ…
Ngày xưa, rất xưa, vào thời kỳ mà những luật lệ, lễ giáo, những nguyên - quy tắc mới bắt đầu xuất hiện, có một đôi trai gái nọ, họ là thanh mai trúc mã, tuy ở hai làng khác nhau nhưng lại rất yêu thương nhau. Tình yêu của họ rất đẹp. Người ta truyền nhau rằng, tình yêu ấy khiến cho đất trời phải vị nể, cỏ cây hoa lá phải cúi mình… Khi hai người ở bên nhau, cây cối, chim muông xào xạc, ríu rít như hát, như ca, vui sướng như niềm hạnh phúc của riêng mình vậy; đi đến đâu, hoa theo đó khoe sắc, suối cạn khơi dòng chảy, cá tung tăng bơi lội... đất trời hòa nhạc. Khi hai người xa nhau thì ôi thôi, sư sống như trầm xuống, không gian bị bao trùm bởi nỗi buồn xa cách: chim không buồn hót, cá không buồn bơi, hoa không buồn nở… Người già trong hai làng vẫn bảo, tình yêu của họ là minh chứng cuối cùng cho thời kỳ tự do mà không quy tắc nào có thể ràng buộc được. Tất cả, thống trị thế giới này là tình yêu, là hạnh phúc!
Thế nhưng, thời thế đã khác, thay đổi rồi. Tình yêu của họ là gạch nối giao thời, nó là điểm tối và cũng là điểm sáng, là bức tường ngăn cách giữa hai thời kỳ: vô nguyên tắc, vô luật lệ - có nguyên tắc, có luật lệ. Thế rồi, điều gì đến cũng phải đến, người không chịu trời thi trời phải chịu người, con người, bằng sức mạnh của khối óc mình có thể làm được tất tần tật! Dân làng họp bàn nhau lại, muốn vượt khỏi thời kỳ cũ kỹ, lạc hậu thì phải vượt wa rào cản, ranh giới kia… phải chia tách tình yêu vĩ đại kia!
Một ngày nọ, nhân hội làng, dân làng người con trai đã bí mật đưa người con gái kia lên đỉnh một ngọn đồi cao, cách xa hẳn với vạn vật và giam lỏng nàng nơi đó, coi như nàng đã chết. Còn dân làng người con gái thì lại báo cho tràng trai rằng người yêu chàng đã đột ngột bệnh mà chết.
Sét đánh ngang đầu khi biết tin về người yêu. Chàng trai đau khổ khóc than. Tiếng khóc chàng vang vọng sâu tận vách núi non cao, thảm thiết vô cùng, nghe mà ai oán thay (nghe nói hoa cỏ héo úa, chim muông chết hàng loạt vì đau buồn cùng chàng, phải mất một thời gian mới hoàn lại được!)… chàng bỏ làng ra đi, Chàng đi, cứ đi nhưng không biết mình đi đâu. Về phần nàng, một mặt không biết vì sao mình lại bị đưa đến nơi xa lạ này, một mặt vì nhớ người yêu nên lúc nào cũng u sầu, ủ rũ. Đến khi nghe được tiếng khóc của người yêu vọng lại, nàng mới hiểu ra sự tình. Chẳng còn biết làm cách nào, hàng ngày, bằng tất cả sức mạnh của tinh thần của trái tim yêu của mình, nàng gửi hồn mình theo gió, theo những đám mây, len vào giấc mộng những mong đi tìm người yêu.
Chàng trai đi mãi, tới một vùng đất mênh mông, thẳng cánh đại bàng bay, nơi đây là thảo nguyên đầy nằng và gió, hoa cỏ tốt tươi, muông thú tự do chạy nhảy… tít tắp là những màu sắc xanh, vàng xen lẫn theo nhịp gió mà uốn lượn… Mệt và đuối sức, chàng đã thiếp đi và mơ thấy người yêu. Trong mơ hai người lúc thì tựa lưng nhau ngồi ngắm hoàng hôn trên đỉnh đồi cao, khi thì tung vó ngựa, thả sức rong ruổi trên thảo nguyên… hạnh phúc bên nhau.
Choàng tỉnh giấc, chàng nhận ra đó chỉ là một giấc mơ đẹp. Nhưng vốn tâm tư tương giao, chàng cảm nhận được điều mong muốn của người yêu. Để dân hai làng được hạnh phúc, hai người đã chấp nhận xa cách và gặp nhau trong những giấc mộng trong những lúc tâm linh giao cảm hòa hợp…


Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên
Chàng trai đã dựng lên một ngôi nhà nhỏ giữa thảo nguyên bao la. Đó chính là ngôi nhà của tình yêu và hạnh phúc. Và cũng là ngôi nhà mơ ước của biết bao cặp tình nhân. Khi đã hòa hợp thực sự thì dẫu có chia lìa xa cách hay sóng gió giông bão thì họ vẫn tìm ra được hạnh phúc đích thực của mình.
Cuộc sống cũng vậy, giọng chị gió lại thì thào, nếu ta chỉ chăm chăm lo đến những điều ta được hưởng, thì làm sao ta nhìn ra được hạnh phúc thật sự? Có người cả đời chỉ quẩn quanh trong ý nghĩ: Nếu tôi không sống cho bản thân mình thì ai sẽ sống cho tôi, nhưng nếu tôi chỉ sống cho bản thân mình thì tôi là ai? Và rồi thời gian trôi đi… Hạnh phúc của mỗi người cũng theo đó mà trượt dần…
Khi hạnh phúc thì ai cũng như nhau, nhưng mỗi người lại tìm thấy một cách khác nhau để có được hạnh phúc và hạnh phúc của người này không phải hạnh phúc của người khác…
Theo Thảo Nguyên

  Qua câu chuyện trên cho ta thấy được một thực trạng của thời đại ngày hôm nay. Chúng ta cứ mãi đi tìm kiếm cái hạnh phúc cho riêng mình, nếu chúng ta chỉ mải mê chìm đắm trong hạnh phúc đó mà không biết sẻ chia thì 
hạnh phúc ấy rồi cũng sẽ chóng qua. Nhưng hôm nay tôi muốn giới thiệu với anh chị em một niềm hạnh phúc đích thực và viên mãn cho chúng ta là khi ta gặp được Đức Giêsu, như bà Isave trong đoạn Lời Chúa sau đây. 
    Lại Chúa Giêsu xin cho mỗi chúng con luôn biết mau mắn, tỉnh thức, và năng gặp Chúa mỗi ngày để chúng con có thể tìm được hạnh phúc đích thực cùng Chúa trên thiên quốc. Amen./  

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Ngày ấy, Maria chỗi dậy, vội vã ra đi tiến lên miền núi, đến một thành xứ Giuđêa. Bà vào nhà ông Dacaria và chào bà Isave, và khi bà Isave nghe lời chào của Maria, thì hài nhi nhảy mừng trong lòng bà; và bà Isave được đầy Chúa Thánh Thần, bà kêu lớn tiếng rằng: "Bà được chúc phúc giữa các người phụ nữ, và Con lòng Bà được chúc phúc. Bởi đâu tôi được Mẹ Chúa tôi đến viếng thăm? Vì này, tai tôi vừa nghe lời Bà chào, hài nhi liền nhảy mừng trong lòng tôi. Phúc cho Bà là kẻ đã tin rằng lời Chúa phán cùng Bà sẽ được thực hiện". Đó là lời Chúa.

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

Tin và yêu

Trẻ em đường phố, hay trẻ bụi đời, trẻ em lang thang là những đứa trẻ sống trên các đường phố của một thành phố. Chúng hoàn toàn không có sự chăm sóc và bảo vệ của gia đình. Đa số trẻ em trên các đường phố nằm trong khoảng từ 5 đến 17 tuổi, và số lượng của chúng trong các thành phố có sự khác biệt. Trẻ em đường phố sống trong các toà nhà bỏ hoang, các hộp các tông, công viên hay trên chính đường phố. Đã có nhiều nỗ lực được viết ra để định nghĩa trẻ em đường phố, nhưng khó khăn lớn nhất là không có các tiêu chí chính xác, mà là một sự liên tục, giữa những đứa trẻ thỉnh thoảng ở trên các con phố và ngủ trong một ngôi nhà với những người cha mẹ không quan tâm, với những đứa trẻ sống hoàn toàn trên các đường phố và không có sự chăm sóc hay giám sát của người lớn.

Một bộ định nghĩa được chấp nhận rộng rãi, thường được cho là của UNICEF, phân chia trẻ em đường phố theo hai tiêu chí chính:
Trẻ em đường phố là những đứa trẻ tham gia vào một số hoạt động kinh tế từ ăn xin tới bán dạo. Đa số về nhà vào cuối ngày và góp phần kiếm được của mình cho gia đình. Chúng có thể đến trường và vẫn có cảm giác thuộc về một gia đình. Bởi sự mong manh kinh tế của gia đình, nhưng đứa trẻ đó có thể cuối cùng sẽ lựa chọn một cuộc sống thường xuyên trên đường phố.
Trẻ em đường phố thực tế sống trên đường phố (hay bên ngoài một môi trường gia đình bình thường). Các mối quan hệ gia đình có thể hiện diện nhưng mong manh và chỉ được duy trì không thường xuyên.[1]
Trẻ em đường phố có mặt tại nhiều thành phố lớn, đặc biệt tại các nước đang phát triển, và có thể là đối tượng bị lạm dụng, bỏ bê, khai thác, hay thậm chí trong những trường hợp cực đoan có thể bị giết hại bởi các "đội dọn dẹp" do các doanh nghiệp hay cảnh sát địa phương thuê.[2]
Tại Mỹ Latinh, một lý do thường thấy là việc bỏ rơi trẻ em bởi các gia đình nghèo, không thể nuôi dưỡng tất cả những đứa con. Tại châu Phi, một nguyên nhân ngày càng gia tăng là bệnh AIDS.


 Qua bài viết trên cho ta thấy được hình ảnh và tình trạng của những đứa trẻ kém may mắn, chúng không tin tưởng, chỉ sống và ăn xin trên đường phố. Sự mong manh trong tình cảm khiến chúng ít gần gũi và tin người khác.  Lời Chúa dưới đây, cũng mượn hình ảnh của những cậu bé ăn xin để nói về những kẻ kém lòng và phới lờ với tình yêu của Thiên Chúa. Lạy Chúa xin cho mỗi người chúng con, đặc biệt những người chưa nhận biết Chúa, mau mắn tỉnh thức để gặp và đón Chúa vào lòng hầu mai sau được hưởng ơn cứu độ. Amen./   

           Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng rằng: "Ta sẽ so sánh thế hệ này với ai? Họ giống như bọn trẻ ngồi nơi phố chợ, gọi lũ trẻ khác mà rằng: 'Chúng tôi thổi sáo, sao các bạn không múa nhảy; chúng tôi than vãn, sao các bạn không khóc lên!'
"Vì Gioan đến, không ăn không uống, thì họ nói: 'Ông ta phải quỷ ám!' Con Người đến, ăn uống giống như thường, thì họ nói: 'Đó là người mê ăn mê uống, là bạn của quân thu thuế và những kẻ tội lỗi'. Nhưng sự khôn ngoan được biện minh bằng các công việc của mình". Đó là lời Chúa.